Cuộc phưu lưu của những chú gà nhí
Những tia nắng sớm đánh thức những chú gà con thức dậy. Len lén chiu ra khỏi cánh mẹ còn đang ngủ, các chú cạhy ra bờ suối.
- Chào bác Mặt Trời!
Các chú nói to, còn mặt trời thì mỉm cười, lướt nhẹ tia nắng xoa đầu các chú.
Gà cồ đưa các em ra suối rửa mặt và uống nước mát. Trên đường đi chúng thấy một cái chậu cũ, chúng quyết định lấy nó làm thuyền để đi du lịch. Cô út Lông Vàng, cậu Trống Choai, cậu Đuôi Rậm, cô TƠ Trắng, cậu Mào ớt, cậu Cựa Ngắn, cậu Gà Trụi và anh cả Gà Cồ hò nhau khiên chậu ra suối.
- Nào! Cùng đẩy xuống nước và trèo lên thuyền - Gà Cồ hô.
- Ý rất hay! Thích quá! Đó là điều mà anh em mình mong đợi – Cả đàn gà tán đồng.
Nước suối cuốn luôn cái chậu, xoay một vòng và đưa những càhng thủy thủ dũng cảm nhưng non nớt và ham vui ra khơi xa.
Mặt trời tối sầm lại như muốn trách mắng lũ gà vô tư.
Dòng suối cứ chảy mãi, chảy mãi, nước tung những bọt trắng xóa hai bên cạnh thuyền. Thuyền cứ trôi, trôi mãi. Các thủy thủ tí hon viu mừng hát vang bài ca của họ nhà gà. Bỗng, nước đẩy mạnh và bất ngờ hất tung cái chậu vào tảng đá nhọn. Chậu thủng một lỗ, nước ùa vào.
- LÀm sao ba6y giờ! Chết mất! Mẹ ơi, mẹ ơi… Các chú gà con lo lắng nước mắt giàn giụa.
Nước cứ tràn thêm vào, các chú gà con không biết phải làm thế nào. Các chú kêu cứu nhưng bờ thì vắng vẻ, chẳng có ai cả. Lũ gà con sợ hãi, cuống quýt cả lên. May sao, trên cành cây cao bên bờ suối có một cô sáo đang ngủ. Nghe thấy tiếng kêu, cô chòang thức dậy, mở mắt nhìn quanh. Nhìn thấy đàn gà sắp chìm, cô bay xuống kêu thất thanh: “Cứu với! cứu với! Gà con sắp chết đuối! Cấo cứu! Cấp cứu:.
Nhưng trên bờ chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu, Chậu nước tiếp tục đầy hơn, sắp chìm…
Bất ngờ, một cô Cá Lóc rất to bơi đến:
- Bình tĩnh đã nào các cháu, lần lượt từng cháu một trèo lên lưng cô, cô sẽ đưa các cháu vào bờ.
Lần lượt, bé LôngVàng, cậu Trống Choai,… theo thứ tự bé trước, lớn sau leo lên lưng cô Cá Lóc và được cô đưa vào bờ an toàn. Cả tám chú gà đều bình yên nhưng cô Cá Lóc thì dường như bị kiệt sức. Trông cô bơi lờ đờ thật đáng thương. Những chú gà lông ướt bết, đầu nặng trĩu, mệt mỏi và vẫn chưa hết khiếp sợ, lẩy bẩy nói lời cám ơn cô Cá Lóc tốt bụng. BÁc Mặt trời âu yếm sưởi ấm cho lũ gà nghịch ngợm đang cúi đầu biết lỗi.
Hươu Con biết nhận lỗi
Một chú Hươu con có bộ lông óng mượt lại điểm những đốm trắng như sao. Chú đang tha thẩn trên đồi tìm lá non. Bỗng nó gặp một chú bò có bộ lông vàng óng. Hươu con nhìn bò và chào: “Chào chị Hươu”. Bò đáp: “Tôi không phải là Hươu. Tôi là Bò”.
Hươu con cãi: “Chị có lông màu vàng, có đuôi , bốn chân và sừng trên đầu thì chị phải là hươu chứ!”
Bò nói: “Mẹ tôi là Bò. Chúng tôi cho con người sữa ngọt và kêu ùm…bò, ùm…bò. Thế thì tôi là con bò”.
Hươu con vẫn bướng bỉnh: “Thì chị là một con heo sữa chứ sao. Tôi cũng có thể kêu được như chị”.
Rồi nó há miệng cố hết sức mà vẫn không phát ra được tiếng “ùm…bò”.
Bò vẫn nhẹ nhàng: “Tôi không phải là Hươu! Hãy hỏi anh bạn Dê mà xem, anh biết tôi là ai!”.
Dê con mắt nhìn Bò và ấp úng: “A…à chị có đuôi, có bốn chân và cặp sừng giống tôi. Thế thì chị là dê rồi!”.
Hươu hét lên: “Chị ấy là Hươu , anh bạn cũng là Hươu, cả ba chúng ta đều là Hươu”.
Bò và Dê không chịu thua Hươu. Chúng cãi nhau inh ỏi.
Một chú ngựa đang gặm cỏ gần đấy nghe tiếng la hét ầm ĩ liền phi đến xem chuyện gì xảy ra.
Ngựa nhìn những người bạn bốn chân, có cặp sừng trên đầu đang tranh cãi không ai chịu ai. Cả ba đều nhờ ngựa phân xử xem ai đúng ai sai.
Ngựa rung bờm rồi rủ cả ba đi ra suối uống nước cho đỡ khát.
Dòng suối trong xanh mát rượi. Hươu, Bò, Dê thi nhau uống nước cho đờ khát. Ngựa tha thẩn gặm cỏ bên bờ suối.
Chợt Hươu nhìn bóng mình trong dòng nước trong xanh và mỉm cười, chà hai bạn kia trông có giống mình đâu nhỉ? Họ có sừng và bốn chân, họ vẫn không phải là Hươu”.
Dê cũng soi mình xuống dòng suối và reo to: “Hai bạn không hoàn toàn giống tôi đâu. Các bạn không phải là Dê”.
Nghe tiếng reo của Dê, Bò liền ôn tồn: “Tôi không phải là Hươu hay Dê. Tôi là một con Bò cái. Các bạn đều lầm lẫn”. Hươu con ngượng nghịu: “Xin lỗi bạn bè, tôi đã lầm lẫn!”.
Nhím con kết bạn
Trong một khu rừng nọ có một chú Nhím chỉ sống một mình, rất nhút nhát nên chú không quen biết bất kì một con vật nào khác sống trong rừng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, nhím con đi kiếm quả để ăn. Bỗng một chú Sóc nhảy tới và nói:
- Chào bạn! Tôi rất vui sướng được gặp bạn.
Nhím con bối rối nhìn Sóc, rồi quay đầu chạy chốn vào một bụi cây. Nó cuộn tròn người lại mà vẫn run vì sợ.
Ngày tháng trôi qua, những chiếc lá trên cây bắt đầu chuyển màu và rụng xuống. Nhím con quyếet định phải mau chóng tìm một nơi an toàn và ấm áp để trú đông.
Trời ngày càng lạnh hơn. Một hôm nhím con đang đi tìm nơi trú đông thì trời đổ mưa. Nhím sợ hãi cắm đầu chạy.
Bỗng nó lao vào một đống lá. Nó chợt nhận ra sau đống lá là một cái hang “Chào bạn!”. Một giọng ngái ngủ của một chú nhím khác cất lên. Nhím con vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi trấn tĩnh lại. Nhím con bẽn lẽn hỏi:
- Tên bạn là gì?
- Tôi là Nhím Nhí.
Nhím con run run nói: “Tôi xin lỗi bạn, tôi không biết đây là nhà bạn của bạn”.
Nhím nhí nói: “Không có hề gì. Thế bạn đã có nhà trú đông chưa? Tôi muốn mời bạn ở lại bới tôi qua mùa đông. Tôi ở đây một mình buồn lắm.
Nhím con rụt rè nhận lời và cảm ơn lòng tốt của bạn. Cả hai thu dọn và trang trí chỗ ở gọn đẹp.
Chúng rất vui vì không phải sống một mình trong mùa đông gió lạnh.
Chú gà trống kiêu căng
Gà Trống Non có một bộ lông đẹp tuyệt vời. Lông đuôi của nó óng mượt, nhiều màu sắc, trông xa cứ ngỡ đuôi công. Còn tiếng gáy của Gà Trống Non thì vừa dõng dạc, vừa âm vang.
Gà Trống Non hãnh diện về bộ lông và tiếng gáy của nó lắm, vì thế nó sinh ra kiêu căng, coi thường Gà Tồ và Mèo Vàng. Suốt ngày nó ưỡn ngực dạo chơi quanh sân, chẳng thèm ngó ngàng đến các bạn.
Một hôm, Gà Trống Non khoe với Gà Tồ và Mèo Vàng rằng chính tiếng gáy của nó làm cho Mặt Trời tỉnh giấc.
Gà Tồ và Mèo Vàng liền cãi lại, nói rằng điều đó là không đúng. Gà Trống Non chẳng thèm nghe Mèo Vàng nói liền bỏ ra sân chơi.
Sáng hôm sau, sau khi dõng dạc cất tiếng gáy “Ò ó o…”. Gà Trống Non để ý ngắm xung quanh.
Quả đúng thế, nghe tiếng của nó mọi người bắt đầu tỉnh dậy. Chim chích chòe hót véo von trên ngọn tre. Trâu kềnh cọ đôi sừng dài nghều lộc cộc vào cột chuồng. Mèo Vàng vươn vai và lấy chân rửa mặt.
Cả ông Mặt Trời cũng ló đầu ra khỏi tấm rèm mây hung hung đỏ, gương mặt hồng hào và tròn trịa. Gà Trống Non có cảm tưởng như ông Mặt Trời đang mỉm cười với nó.
Gà Trống Non hí hửng chạy tới chỗ Gà Tồ và Mèo Vàng, nó hét lên rằng chính mình đã gọi Mặt Trời và mọi người thức dậy.
Gà Tồ, Mèo Vàng quay mặt đi, không thèm tiếp lời Gà Trống Non. Gà Trống Non tức lắm, mặt nó đỏ lên nhưng vẫn cố cãi lại.
Gà Tồ bảo Gà Trống Non ngày mai thử không gáy thì biết ngay đó có phải là sự thật không. Nói xong, Gà Tồ bỏ đi chỗ khác chơi.
Suốt đêm hôm ấy, Gà Trống Non trằn trọc mãi, ấm ức không hiểu vì sao chẳng ai tin lời nó. Mãi tới lúc gần sáng nó mới chợp mắt được.
Khi tỉnh dậy, nó thấy chuồng gà đã vắng tanh vắng ngắt từ bao giờ. Ngoài vườn, Gà Tồ, Mèo Vàng đang dạo chơi.
Phía trên rặng tre, Mặt Trời đang le lói. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường mặc dù không có tiếng gáy của Gà Trống Non.
Vậy là anh chàng Gà Trống Non có một bài học ý nghĩa đúng không các em? Bạn ấy sẽ không bao giờ kiêu căng, cho mình là giỏi nhất nữa đâu.